Quyền hạn – Hồng ân hay cám dỗ

Thứ bảy - 20/09/2025 09:46
quyenhan

 

Quyền hạn là một trong những điều làm tôi luôn trăn trở.

Thiên Chúa trao cho mỗi người những trách nhiệm không giống nhau: kẻ làm cha, người làm mẹ, kẻ quản lý của cải, người gánh vác cộng đoàn, có người chỉ đơn giản là giữ một lời hứa. Và mỗi trách nhiệm ấy, dù lớn hay nhỏ, đều mang theo một phần quyền – quyền được quyết định, quyền được hướng dẫn, quyền chăm sóc, quyền gìn giữ.

Nếu nhìn bằng đôi mắt đức tin, quyền ấy là một hồng ân. Bởi không phải tự nhiên mà tôi được giao bổn phận linh mục quản xứ. Mỗi lần thi hành nhiệm vụ, dù chỉ là việc nhỏ, cũng là dấu chỉ Chúa tin tưởng mà trao phó. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi quyết định, mỗi lời khuyên, đều là cơ hội để tôi học cách phục vụ và yêu thương nhiều hơn.

Nhưng quyền ấy cũng giống như ngọn lửa. Nó sưởi ấm khi tôi biết giữ gìn trong mùa đông lạnh giá, nhưng cũng có thể thiêu đốt khi tôi buông lơi cảnh giác. Trong ánh sáng lấp lánh của quyền lực, cám dỗ âm thầm ẩn mình. Có khi nó đến bằng dáng vẻ rất hiền: tiêu xài của chung như của riêng, tận hưởng một chút đặc quyền vì “ai mà chẳng làm thế”. Có khi nó đội lốt chính trực: quyết định thay người khác chỉ vì “mình biết rõ hơn”. Ranh giới giữa phục vụ và thống trị, giữa công bình và tư lợi, mong manh đến mức chỉ một cái chớp mắt cũng đủ làm trái tim nghiêng lệch.

Tôi nhớ đến lời Tin mừng về người quản lý bất lương (Lc 16, 1-13). Chỉ vì không trung tín trong việc nhỏ, ông đã đánh mất cả sự tín nhiệm lẫn phần phúc đời đời. Ngẫm lại, tôi thấy mình cũng dễ đi vào vết xe đổ ấy: nếu không giữ được lương tâm trong những chuyện tưởng như vụn vặt, thì làm sao đứng vững trước những quyết định lớn hơn?

Vậy trung tín là gì?

Với tôi, đó là nhân đức của những bước chân không lùi: giữ trọn lời hứa, dẫu trời nắng hay mưa, dẫu thuận lợi hay gian nan. Trung tín trong công việc nghĩa là liêm chính từ những đồng tiền nhỏ nhất, giữ chữ tín trong từng giao dịch, từng lời đã nói. Trung tín trong các mối quan hệ nghĩa là không phản bội ơn gọi đã chọn, dẫu cám dỗ có mời gọi. Và trên hết, trung tín với Thiên Chúa là đặt Ngài vào vị trí của Ngài trong mọi quyền hạn tôi đang có – không để quyền lực chiếm chỗ của tình yêu, không để tham vọng che lấp tiếng lương tâm. Tôi luôn khắc ghi lời trong nghi thức phong chức: “Con hãy tin điều con đọc, dạy điều con tin và sống điều con dạy.” Đó vừa là kim chỉ nam, vừa là lời nhắc nhở mỗi ngày để tôi không quên mình thuộc về Đấng đã gọi và trao sứ mạng.

Trung tín không chỉ là giữ luật, mà là đi đến cùng với những gì mình đã được trao, không bỏ cuộc khi đường trở nên gập ghềnh. Đó là kiên nhẫn từng ngày để phục vụ trong âm thầm, để những gì nhỏ bé vẫn được thực hiện bằng tất cả lương tâm.

Quyền hạn, suy cho cùng, không phải chiếc ghế để ngồi cao, mà là một gánh nặng đẹp đẽ để nâng người khác lên. Nó có thể làm tôi tự hào, nhưng cũng có thể biến tôi thành nô lệ cho chính tham vọng của mình. Mỗi ngày, tôi chỉ biết xin Chúa cho mình một trái tim đủ sáng để nhận ra đâu là hồng ân, đâu là cám dỗ; đủ mạnh để giữ lòng trung tín trong những điều nhỏ nhất.

Và khi màn đêm buông xuống, trong tĩnh lặng của ngôi nhà xứ, tôi thường tự hỏi:

Ngày hôm nay, tôi đã dùng quyền của mình để yêu thương, hay để khẳng định bản thân?

Tôi đã để ánh sáng của Tin mừng soi đường, hay để tham vọng dẫn lối?

Bởi đến cuối cùng, khi mọi quyền lực đều trở về cát bụi, chỉ còn lại một câu hỏi lặng thinh mà tôi phải trả lời trước mặt Thiên Chúa:

Tôi đã trung tín chưa – trong từng lựa chọn, từng hơi thở, từng phút giây được trao ban?


 

Tác giả: Cát Đen

 Tags: suy tư

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Chúng tôi trên mạng xã hội

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây