Nơi ngai vinh quang ngự trị
Toàn Nguyễn Văn, Cát Đen
2025-09-27T05:14:32-04:00
2025-09-27T05:14:32-04:00
https://gpquinhon.org/van-tho-cong-giao/noi-ngai-vinh-quang-ngu-tri-7222.html
https://gpquinhon.org/uploads/news/2025/chuayeucon.jpg
Giáo phận Qui Nhơn
https://gpquinhon.org/uploads/banner-980x120_1.jpg
Thứ bảy - 27/09/2025 05:14
(Ga 2, 10, 14 và 17,)
I. KHỞI NGUỒN GỌI MỜI
Năm thứ hai mươi ba
kể từ buổi Chúa gọi tôi
bằng tiếng thì thầm của trời cao,
trao vào hồn tôi
mầu nhiệm linh mục.
Từng ngày qua
tôi lặng lẽ tạ ơn,
đếm từng bước sứ vụ,
đếm cả những lần vấp ngã
mà tình Ngài vẫn đỡ nâng.
Nhưng lời tạ ơn nào
có ích gì
nếu tôi không hoán cải.
Hoán cải –
khoảnh khắc giao mùa
giữa cái cũ và cái mới:
gió đông còn buốt,
nắng xuân chưa đủ hong khô
những vết thương bão tố.
Chính khi ấy
tay ĐỨC CHÚA
đưa tôi lên
từ miền giá lạnh
vào vùng sáng của sự sống mới.
Tôi được nâng lên
vượt khỏi bụi đất trần gian
để chạm vào khoảng trời
ngọt ngào khôn tả.
Trong ánh sáng lặng im
vọng xuống một lời muôn thuở:
“Ta yêu con
bằng mối tình không đổi.” (Gr 31,3)
Lời ấy
như dòng suối âm thầm
tưới mát sa mạc linh hồn.
II. THỊ KIẾN VINH QUANG
Người đưa tôi về đất hứa mới,
miền ân sủng vĩnh hằng.
Chúa đặt tôi trên đỉnh núi nhân ái,
cao hơn mọi toan tính phàm trần.
Dưới chân,
một thành phố âm thầm như giấc mơ,
mở cửa chờ vầng sáng đầu ngày.
Đó là miền của kẻ bé nhỏ,
nơi khiêm nhường hóa thành vương miện.
Ra khỏi sự an toàn
của ngôi nhà quen thuộc,
tôi bước vào dòng người hối hả,
tìm Ngài trong tiếng rao hàng,
trong mảnh đời rách nát.
Người gọi tôi
đến với những bàn tay chai sạn,
những khuôn mặt lem luốc,
để chính ở đó
Tin Mừng được viết tiếp từng ngày.
“Hỡi người con Ta đã chọn,
hãy nhìn, hãy nghe,
hãy để tim con rung theo nhịp Ta.
Mọi điều con thấy hôm nay
Ta tỏ cho con
để con nên giống Ta
trong dòng nước Rửa Tội,
trong hơi thở Hòa Giải,
trong tấm bánh Thánh Thể.
Và trên giường bệnh,
nơi cơn đau gõ cửa từng hơi thở,
Ta đưa con tới
để chính con
là vòng tay của Ta
ôm lấy nhân loại.”
Tôi run rẩy.
Trước mắt tôi
không chỉ là công trình bằng đá vĩ đại,
mà là kế hoạch tình yêu
Thiên Chúa dệt nên cho dân Người.
Những khối đá
trở thành lời giao ước,
lời hứa hiện diện,
lời phục vụ,
lời trao ban sự sống
vượt qua cả thời gian và bão tố.
Từ phía Đông,
vinh quang Thiên Chúa bừng sáng tiến về.
Tiếng Ngài
như lũ nước vỡ bờ,
đất trời rạng rỡ
run lên một điệu ca vĩnh cửu.
Tôi sấp mặt,
tim trào dâng kính sợ.
Vinh quang ĐỨC CHÚA
tràn vào hồn tôi,
xóa sạch bóng tối âu lo,
cho tôi thở
trong ánh sáng muôn đời.
“Đây là nơi Ta đặt ngai,
nơi Ta nghỉ bàn chân,
Ta sẽ ngự ở đây,
giữa lòng con,
đến muôn đời.” (Ed 43,1-7)
Lời ấy
như tia sét tình yêu,
xé toang mọi khoảng cách,
đặt vĩnh cửu
vào giữa trái tim phàm trần.
III. GIAO ƯỚC CỦA TRÁI TIM
Nơi đây,
Thiên Chúa đặt tôi trên tảng đá,
và tái lập một tâm hồn
biết xấu hổ vì tội lỗi,
biết cúi đầu ăn năn,
biết quay về.
Người đòi hỏi
một trái tim tinh tuyền,
một cộng đoàn không chia cắt,
không còn những cánh cửa hận thù,
không còn những bức tường toan tính,
những mảnh gạch
của đố kỵ, kiêu căng.
Chỉ còn
gió tự do của Thần Khí
thổi qua từng nhịp thở.
Tâm hồn
chỉ thật khi tôi dám
bóc khỏi mắt mình
mọi lộng lẫy hoang đàng của quyền lực,
mọi xác chết của độc đoán –
những bóng hình phản bội giao ước muôn đời.
Tôi – một mục tử nhỏ bé –
đứng giữa những tiếng ấy,
nghe Chúa vang lên
trong từng nhịp tim:
“Hãy mô tả cho đoàn chiên
biết lòng thương xót của Ta,
để chúng cũng hoán cải
và trở lại.
Hãy viết ra
mọi quy tắc,
mọi đường lối,
để chúng đem ra thi hành.”
Lời ấy
không chỉ là lệnh truyền
cho một tiên tri xa xưa,
mà là sứ mạng
của tôi – mục tử hôm nay.
Đền Thờ của Chúa
không chỉ là đá, là gỗ,
mà là cộng đoàn
được xây
bằng những tâm hồn sám hối.
Mỗi người được sai đi
phải trở nên
kẻ đo đạc lòng người
bằng dây đo của lòng thương xót,
và cầm gậy của Lời Chúa
để dẫn lối yêu thương.
IV. SỨ VỤ GIỮA THỜI ĐẠI MỚI
Tiếng Chúa
theo tôi
vào công việc,
vào trang giấy,
vào cả giấc ngủ.
Tôi vẫn nghe
vang trong lòng
tiếng vinh quang của Ngài.
Tiếng ấy
gọi tôi
bước xuống giữa đoàn chiên,
mang mùi của chiên –
không mang gậy bạo lực,
không sợi dây phạt nộ –
chỉ mang
sự hiện diện của Đấng
đã đặt ngai Ngài
giữa lòng tôi
và giữa lòng nhân loại.
Để rồi,
giữa ánh chớp màn hình,
giữa trí tuệ nhân tạo
và những nhịp tim người,
tôi biết
mình không cô độc,
cũng chẳng vô cảm.
Ngai vinh quang của Chúa
vẫn âm thầm ngự trị,
và Đền Thờ của Người
chính là trái tim đoàn dân
đang khát mong
tình yêu.